“Đấu Khí, Tam Đoạn.”
Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên Trắc Nghiệm Ma Thạch, thiếu niên mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến từng trận trận đau đớn trong tâm hồn…
“Tiêu Viêm, Đấu Khí, Tam Đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!”
Bên cạnh Trắc Nghiệm Ma Thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố…
Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn, đám người trên quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc tao động
“Tam Đoạn? Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ‘Thiên tài’ này một năm rồi vẫn dậm chân tại chỗ a!”
“Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc.”
“Nếu tộc trưởng không phải phụ thân của hắn. Loại phế vật này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.”
“Ai, thiếu niên thiên tài năm đó của Văn Ô Thản Thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng này cơ chứ?”
“Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà…”
Chung quanh truyền đến tiếng cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, dừng ở trong tai của thiếu niên, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp của thiếu niên trở nên có chút dồn dập.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng chung quanh, khóe miệng thiếu niên tự giễu, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót.
“Những người này, đều thừa hơi như vậy sao? Có lẽ vì ba năm trước bọn họ từng trước mặt mình lộ ra bộ mặt tươi cười nhún nhường, cho nên hiện tại muốn đòi trở về đây mà…” Mỉm cười chua xót, Tiêu Viêm chán nản xoay người, im lặng đi tới cuối hàng, thân ảnh cô đơn cùng thế giới xung quanh trở nên có chút lạc lõng.
“Người tiếp theo, Tiêu Mị”
Nghe người tiến hành trắc nghiệm gọi tên, một thiếu nữ rất nhanh từ trong đám người đi ra, tiếng nghị luận ở xung quanh trở nên nhỏ đi rất nhiều, từng đạo ánh mắt nóng bỏng tập trung lên trên khuôn mặt của thiếu nữ…
Thiếu nữ tuổi không quá mười bốn, dù chưa thể coi là tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt non nớt kia cũng ẩn chứa trong đó một tia vũ mị nhàn nhạt, thanh thuần cùng vũ mị, một tập hợp mâu thuẫn, càng khiến nàng trở thành tiêu điểm của toàn trường…
Thiếu nữ nhanh chóng đi lên, tay vuốt ve ma thạch bia quen thuộc, sau đó chậm rãi nhắm mắt…
Tại lúc thiếu nữ nhắm mắt, ma thạch bia đen nhánh lại hiện lên quang mang…
“Đấu Khí, Thất Đoạn!”
“Tiêu Mị, Đấu Khí, Thất Đoạn! Cấp bậc: Cấp cao!”
“Da!” Nghe trắc nghiệm viên đọc lên thành tích, thiếu nữ ngẩng mặt lên đắc ý cười…
“Sách sách, Thất Đoạn Đấu Khí, cứ theo tiến độ như vậy, chỉ sợ không quá ba năm thời gian, nàng có thể trở thành một Đấu Giả chính thức rồi…”
“Không hổ là hạt giống của gia tộc a…”
Nghe đám người truyền đến trận trận thanh âm hâm mộ, thiếu nữ tươi cười lại rạng rỡ thêm vài phần, tâm hư vinh, là thứ mà rất nhiều cô gái đều không thể kháng cự…
Nhớ đến ngày thường hay cùng mấy tỷ muội đàm tiếu, tầm mắt Tiêu Mị bỗng nhiên xuyên qua đám người, dừng trên một đạo thân ảnh cô đơn…
Nhíu mày suy nghĩ một chút, Tiêu Mị vứt bỏ ý niệm trong đầu, hiện tai hai người đã không còn cùng một giai tầng, lấy biểu hiện của Tiêu Viêm mấy năm này, sau khi trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nhân viên hạ tầng của gia tộc mà thôi, mà thiên phú vĩ đại như nàng, sẽ trở thành trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, có thể nói là tiền đồ không thể hạn lượng.
“Ai…” Khẽ thở dài một tiếng, trong đầu Tiêu Mị bỗng hiện ra hình ảnh một thiếu niên ý khí phong phát ba năm trước đây, bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có chín đoạn đấu khí, mười một tuổi đột phá mười đoạn đấu khí, ngưng tụ thành công đấu khí toàn, trở thành đấu giả trẻ nhất trong vòng trăm năm của gia tộc!
Thiếu niên trước kia, bộ dáng tự tin lại thêm tiềm lực không thể hạn lượng, không biết đã làm bao cô gái động xuân tâm, đương nhiên trong đó cũng có cả Tiêu Mị.
Nhưng con đường của thiên tài, từ trước đến giờ luôn luôn trắc trở, ba năm trước, khi danh vọng của thiếu niên thiên tài đạt tới đỉnh cao nhất, cũng là lúc đột ngột phải thừa nhận đả kích tàn khốc nhất, không chỉ có vừa vất vả khổ tu ngưng tụ đấu khí toàn trong một đêm biến mất, mà đấu khí theo thời gian trôi qua lại càng trở nên càng ngày càng ít đi một cách quỷ dị.
Kết quả của đấu khí biến mất, đó chính là thực lực không ngừng giảm đi.
Từ thiên tài, một đêm trở thành một thứ mà ngay cả người bình thường cũng không bằng, loại đả kích này, khiến thiếu niên từ đó thất hồn lạc phách, cái tên thiên tài, cũng dần dần bị khinh thường cùng châm chọc thay thế.
Trèo càng cao, ngã càng đau, lần ngã này có lẽ sẽ không còn cơ hội đứng dậy nữa.
“Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!”
Giữa đám đông huyên náo, thanh âm của trắc nghiệm viên lại vang lên.
Khi cái tên thanh nhã ấy được gọi, đám người bỗng nhiên trở nên im lặng, ánh mắt đều chuyển hướng.
Dưới sự chú ý của mọi người, một thiếu nữ mặc tử y đứng đó, khí chất đạm nhạt. Khuôn mặt non nớt bình thản, không chút thay đổi vì sự chú ý của mọi người.
Thiếu nữ mang theo khí chất lãnh đạm, tựa như đóa sen mới nở. Dù tuổi còn nhỏ, nàng đã toát lên vẻ thoát tục, khiến người ta khó tưởng tượng được rằng khi trưởng thành, nàng sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức nào…
So về dung mạo và khí chất, tử y thiếu nữ này vượt xa Tiêu Mị trước đó, khó tránh ánh mắt của mọi người đều ngưng đọng lại nơi nàng.
Bước chân nhẹ nhàng, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi tiến đến trước ma thạch bia. Nàng tháo đôi găng tay bằng lụa màu tím sẫm, để lộ làn da trắng nõn, rồi đặt nhẹ bàn tay lên bề mặt thạch bia…
Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, ma thạch bia bất chợt phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Đấu Khí, Cửu Đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!”
Nhìn những chữ hiện lên trên thạch bia, cả sân rơi vào một trận yên lặng.
“… Đã đạt đến Cửu Đoạn, thật là đáng sợ! Gia tộc tuổi trẻ đệ nhất nhân, e rằng không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư.” Sự yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ, các thiếu niên xung quanh không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đầy kính sợ…
Đấu Khí, con đường bắt buộc phải đi qua để trở thành Đấu Giả. Giai đoạn sơ cấp của Đấu Khí được chia từ một đến mười đoạn. Khi đấu khí trong cơ thể đạt đến mười đoạn, có thể ngưng tụ thành đấu khí, bước vào hàng ngũ Đấu Giả được mọi người kính trọng.
Trong đám đông, Tiêu Mị nhíu mày nhìn thiếu nữ tử y đang đứng trước thạch bia, vẻ mặt hiện rõ một tia ghen tị…
Nhìn những dòng chữ hiện lên trên thạch bia, trung niên trắc nghiệm viên vốn luôn giữ vẻ mặt hờ hững cũng hiếm hoi để lộ một tia mỉm cười. Ông nhẹ nhàng nói với thiếu nữ: “Huân Nhi tiểu thư, nửa năm tới, ngươi có thể ngưng tụ đấu khí. Nếu thành công, với mười bốn tuổi trở thành một Đấu Giả chân chính, ngươi sẽ là người thứ hai của Tiêu gia đạt được thành tựu này trong vòng trăm năm qua!”
Đúng vậy, người thứ hai. Người đầu tiên chính là Tiêu Viêm, thiên tài từng tỏa sáng rực rỡ, nay đã mất đi hào quang ấy.
“Cám ơn.” Thiếu nữ khẽ gật đầu, khuôn mặt bình thản không hề lộ ra chút vui sướng nào trước lời khen ngợi ấy. Không nói thêm gì, nàng lặng lẽ xoay người, giữa những ánh mắt nóng rực của mọi người, chậm rãi bước đến cuối đám đông, nơi một phế thiếu niên cô độc đang đứng…
“Tiêu Viêm ca ca.” Khi bước đến bên cạnh thiếu niên, thiếu nữ dừng chân, nhẹ nhàng cúi người. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên một nụ cười thanh nhã, khiến những cô gái xung quanh không khỏi ghen tị.
“Ta bây giờ còn xứng đáng để muội gọi như vậy sao?” Nhìn người thiếu nữ trước mặt, nay đã trở thành minh châu sáng nhất của gia tộc, Tiêu Viêm khẽ cười khổ. Dù bản thân đã sa sút, nàng vẫn là một trong số ít người còn giữ sự tôn trọng đối với hắn.
“Tiêu Viêm ca ca, trước kia huynh từng nói với Huân Nhi rằng: Nếu biết buông, mới có thể cầm; thu phóng tự nhiên mới là người tự tại!” Tiêu Huân Nhi mỉm cười ôn nhu, giọng nói còn thoáng chút non nớt nhưng lại có sức làm dịu lòng người.
“A, a, người tự tại ư? Ta cũng chỉ biết nói mà thôi. Ngươi nhìn bộ dạng ta bây giờ xem, có giống một người tự tại không? Hơn nữa… thế giới này, dường như cũng chẳng thuộc về ta.” Tiêu Viêm cười tự giễu, giọng nói lộ vẻ chán chường.
Nhìn Tiêu Viêm sa sút, Tiêu Huân Nhi khẽ cau mày, chân thành nói: “Tiêu Viêm ca ca, dù ta không biết lý do ngươi trở nên thế này, nhưng Huân Nhi vẫn tin rằng ngươi sẽ đứng dậy, lấy lại vinh quang và tôn nghiêm của mình…” Nói đến đây, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ thoáng hiện lên một sắc đỏ nhàn nhạt: “Tiêu Viêm ca ca năm đó, thực sự rất hấp dẫn…”
Nhìn theo bóng lưng cô độc của thiếu niên, Tiêu Huân Nhi khẽ suy tư, nàng bất chấp những ánh mắt ghen tị cùng tiếng xì xào phía sau, bước nhanh tới, sóng vai cùng thiếu niên…
“A a…” Trước sự thẳng thắn của thiếu nữ, Tiêu Viêm chỉ biết cười xấu hổ, nhưng không nói gì thêm. ‘Người không phong lưu uổng phí thời niên thiếu’, nhưng hiện tại, hắn thực sự không còn tư cách để suy nghĩ những chuyện đó. Đôi mắt thoáng lộ vẻ u ám, Tiêu Viêm lặng lẽ xoay người, bước chậm rãi ra khỏi quảng trường, bóng dáng như càng hòa vào sự cô đơn.